Nam Vu
Phan_13
Lẽ nào, đây mới là chân tướng cuối cùng của lịch sử?
Tiếng hô giết vang lên bên tai, máu tươi tung tóe, nhưng lại như có một bức tường trong suốt, ngăn cách tất cả.
Tiếng ong ong bên tai càng lúc càng lớn, khuyên tai đột nhiên hoá thành quyền trượng màu bạc, hiện lên trước mặt Hà Ninh. Một tia máu đỏ tươi men theo tai trái Hà Ninh chảy xuống, trượt qua cần cổ, đau đớn, khiến ý thức của y thanh tỉnh hơn nhiều.
Nếu ngất đi trong tình trạng này, có lẽ sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, hai bờ sinh tử, muốn làm bối cảnh cũng không thể.
Trường đao trong tay Mudy cũng kêu vang ong ong, đôi ngươi màu lam thoáng chốc hóa thành con ngươi dọc màu vàng, đột nhiên vung trường đao lên, nơi đao phong quét qua, tiếng voi gầm lãnh liệt vang lên, trường mâu màu đen chảy vu văn lập tức gãy thành hai đoạn, máu đỏ tươi từ vết thương sâu thấy cả xương bắn vọt ra, cánh tay gần như bị chém đứt. Chiến sĩ cường hãn nhất của bộ tộc Canyon nửa quỳ trên lưng ma mút, cắn chặt răng, cơ thịt trên mặt đều đang run rẩy, ý chí dù có cường hãn cũng không thể chống đỡ, chỉ có thể không cam lòng ngã xuống.
Long ưng luẩn quẩn trên không hú dài, trong lòng Sekurus kinh hãi, huyết mạch trực hệ của đại đế Aram, đây mới là Mudy Burang chân chính?
Phần đầu ma mút bị trọng thương, chân trước bị gãy, quỳ xụm xuống đất.
Thằn lằn đen mở to miệng, muốn nếm thử mùi vị thịt ma mút, nhưng lại bị vỗ một cái.
“Ady, đi bên đó.”
Không tình nguyện gầm lên một tiếng, cánh tay vỗ xuống biến thành sống đao.
Thằn lằn đen không dám gầm nữa, lao thẳng về hướng Hà Ninh, kẻ cản đường, một phát cắn chết.
Kim quang nhàn nhạt trên quyền trượng đã tan đi, lại lần nữa hóa thành khuyên tai dính chặt lên lỗ tai trái của Hà Ninh. Kẻ địch dám tiếp cận, đều bị ma mút dẫm một phát nát bét, Hà Ninh tạm thời an toàn không lo.
Nhìn thấy thằn lằn đen đang lao thẳng qua, nhắm vào ma mút, Hà Ninh không thể không nghiêm túc suy nghĩ, nếu phấn đấu một phen, phần thắng của mình có bao nhiêu.
Đánh không lại, dứt khoát chạy trốn? Vậy Kony và tộc nhân Canyon nên làm sao? Làm thế, không khỏi quá thiếu trượng nghĩa.
“Anh bạn, chúng ta nên làm sao?”
Thằn lằn xanh không trả lời Hà Ninh, Mudy đã nhảy lên lưng ma mút. Có thằn lằn đen ở đây, ma mút căn bản không thể tổn thương hắn một chút nào.
Hà Ninh đứng lên, siết chặt nắm tay, rồi lập tức buông ra, nhịn không lên tiếng, thầm hít một hơi, ở sau lưng dùng sức quẫy tay, quá mức khẩn trương, quên vụ này, lòng bàn tay bị móng tay đâm vào, đau quá!
Thằn lằn xanh cúi người, bày tư thế uy hiếp, Mudy quay đầu, nhìn không rõ động tác của hắn, thằn lằn xanh đã bị ném xuống.
Ngã bịch một cái xuống đất, thằn lằn đen sớm đợi bên cạnh há to miệng, gầm lên một tiếng. Thằn lằn xanh nhanh chóng trèo dậy, cùng thằn lằn đen đồng thời cúi người, chân sau dùng lực, như hai chiếc xe tăng tông mạnh vào nhau.
Nhưng mà, trọng tải của một chiếc, rõ ràng lớn hơn chiếc kia.
Địa hành thú gần đó rất có tình chiến hữu, lập tức đi lên giúp đỡ, vừa mới ló mặt đã xém chút bị thằn lằn đen cắn chết, vội vàng thụt lùi, vừa thụt lùi vừa lắc đầu với thằn lằn xanh, giống như đang nói: Quá hung mãnh, chống không nổi, huynh đệ tự cầu nhiều phúc đi.
Trên lưng ma mút, Hà Ninh tâm gấp như lửa đốt, cách biệt thực lực và thể hình bày ra trước mắt, tiếp tục như thế, thằn lằn xanh khẳng định sẽ chịu thiệt.
Lo lắng biến thành nóng nảy, móng tay sắc bén dài ra, hai mắt biến thành thâm đen, không bận tâm tiếng ong ong bên tai, y muốn đi cứu anh em của mình!
Động tác của Hà Ninh rất nhanh, móng tay rạch mở khăn đầu của Mudy, miếng vải màu đen từ vai trượt xuống, một lọn tóc vàng nhạt cũng theo gió bay đi, bảo thạch dùng xích vàng xâu lại lấp lánh ánh sáng dưới mặt trời.
Tấn công hiệu quả, Mudy không thể không lùi lại hai bước, Hà Ninh không tham chiến, nhân sơ hở liền nhảy xuống khỏi lưng ma mút, cứu thằn lằn xanh mới khẩn cấp.
Một cánh tay đột nhiên từ sau lưng giam cầm y, ôm chặt ở thắt lưng. Thử giãy dụa, lại căn bản không động được. Sức lực bóp trên cổ tay lớn tới kinh người.
Giây tiếp theo, hai tay đã bị nhấc mạnh lên, một mùi vị xa lạ mà quen thuộc xâm nhập khoang mũi, xa thẳm, dường như có ký ức từ lâu trước kia.
Xúc cảm nóng hổi ẩm ướt lướt qua tai. Mấy lọn tóc như sợi vàng lướt qua mắt, ý thức được vừa rồi xảy ra cái gì, Hà Ninh cứng người, lông tơ toàn thân dựng đứng hết lên.
Mudy ngẩng đầu, liếm vết máu trên môi, hai mắt biến thành thuần vàng, trong con ngươi dài hẹp phản chiếu vẻ mặt như gặp quỷ của Hà Ninh.
Chính là mùi vị này.
Tìm được rồi.
Chương 25: Dị Biến
Sống lưng chạy qua một luồng hơi lạnh, chỗ bị tiếp xúc lại nóng như lửa đốt.
Tiếng ong ong bên tai Hà Ninh càng thêm kịch liệt, từ cao nhìn xuống dưới, thằn lằn xanh lại lần nữa ngã xuống, thê thảm né khỏi hàm răng bén của thằn lằn đen.
Cắn mạnh môi, ngẩng phắt đầu lên, một tiếng hú dài từ miệng Hà Ninh phát ra, chim ăn thịt thối luẩn quẩn trên không tụ lại như mây đen, tiếng kêu khản đặc, giống như mài giũa cát đá trong gió bão.
Trong tiếng kêu chói tai, con chim ăn thịt thối đầu tiên lao xuống, tiếp theo là con thứ hai, con thứ ba… tấn công của chúng không cách nào tạo nên thương tổn thực chất cho Mudy, nhưng lại cho Hà Ninh cơ hội thoát thân.
Cổ tay giãy khỏi bó buộc, móng tay sắc bén toàn bộ biến đen.
Mudy tránh khỏi tấn công chí mạng nhất, trước ngực để lại một vết thương như bị kiếm bén rạch qua, máu tươi lập tức thấm ướt vải.
Tình trạng của thằn lằn xanh càng nguy hiểm hơn, Hà Ninh lại không bận tâm gì khác, bước lùi hai bước, đột nhiên nhảy xuống khỏi lưng ma mút, mái tóc dài màu đen lướt qua giữa không, giống như một tấm lụa phất phới.
Binh!
Điểm tiếp đất Hà Ninh chọn tương đối chuẩn, trực tiếp rơi lên lưng thằn lằn đen. Móng tay ghim vào miếng vảy cứng chắc, đau tới mức thằn lằn đen dùng sức quẫy đầu, muốn giãy Hà Ninh rớt xuống.
Thằn lằn xanh nhân thời cơ lật người dậy, lại tông qua thằn lằn đen.
Thấy tình hình thế, Hà Ninh rất muốn nói, anh bạn, có thể nhìn tình huống rồi tông không? Nếu thằn lằn đen bị tông ngã, thì mình trên lưng thằn lằn đen mười phần mười sẽ bị đè thành cái bánh thịt.
Mudy trên lưng ma mút vung trường đao, vết thương trên người tựa hồ không tạo ra bất cứ trở ngại nào với hắn.
Nơi ánh đao vút qua, là máu tươi tung tóe và lông vũ tản mạn.
Mấy giọt máu tươi rớt lên mặt Hà Ninh, bết dính, gay mũi.
Ngẩng đầu lên, hai xác chim ăn thịt thối rớt xuống, nam nhân tóc vàng miệng vết thương đang chảy máu kia, đứng trên lưng ma mút, nhìn không rõ vẻ mặt hắn.
Con ngươi màu đen đột nhiên co rút, Hà Ninh lại lần nữa hú dài, ly khai! Toàn bộ ly khai!
Tiến công của chim ăn thịt thối đình trệ một chốc, sau đó trở nên càng thêm kịch liệt, Hà Ninh gần như có thể dự liệu được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, dùng sức bóp mạnh thằn lằn đen, móng tay sắc nhọn ghim vào đỉnh đầu thằn lằn đen, chỉ cần một chút, chỉ cần một chút!
Y không thể tiếp tục do dự!
Thằn lằn đen dự cảm được nguy hiểm, không còn để ý tới thằn lằn xanh, đột nhiên lật đảo ngược trên đất, dùng sức tông mạnh. Tiếng vang ầm ầm, cát bụi bốc lên khiến Hà Ninh không thể không nhắm mắt lại, nhưng không buông tay, ngược lại bóp thằn lằn đen càng chặt, lục phủ ngũ tạng dường như đều bị chấn vỡ.
Máu tươi thuận theo vết thương bị rách chảy ra, mùi vị nồng đậm, khiến ý thức của Hà Ninh bắt đầu trở nên mơ hồ.
Khuyên tai màu bạc bị máu nhiễm đỏ, tiếng ong ong cuối cùng dừng lại, Hà Ninh chậm rãi đứng lên, đôi mắt màu đen biến thành một mảng tĩnh mịch, không mang theo bất cứ tình cảm nào.
Tiếng hú dài lại lần nữa thoát ra khỏi miệng, bén nhọn như muốn xé rách bầu trời.
Thằn lằn xanh đột ngột gầm lên, ma mút rống cao, long ưng trên trời cũng không còn tiếp tục chịu khống chế của Sekurus, lạc đà của các chiến sĩ, địa hành thú của man tộc, tất cả tất cả, đều chìm vào điên cuồng.
Lúc này, bất luận là kỵ sĩ của thành Burang hay thành Battier, kể cả chiến sĩ của bộ tộc Canyon, ánh mắt nhìn Hà Ninh đều phức tạp, mang theo sợ hãi.
Duy chỉ có một người không bị ảnh hưởng, là Mudy trên lưng ma mút. Hắn kéo miếng vải đầu bị Hà Ninh cào rách xuống, mái tóc vàng phất phới sau đầu, bất kể ma mút có trở nên nóng nảy thế nào, hắn chung quy vẫn đứng ổn. Chim ăn thịt thối trên trời càng lúc càng ít, mấy con còn lại, vây quanh di thể đồng loại kêu rúc không cam, nhưng vô lực tiến công tiếp.
“Gào!”
Kony bị thương dùng trường mâu gẫy chống đỡ thân thể, đồ đằng màu xanh sớm đã bị máu nhuộm đỏ. Các chiến sĩ Canyon hồi ứng tiếng gầm của hắn, như dã thú khát máu, lao về phía kỵ sĩ thành Burang.
Hà Ninh lặng lẽ nhìn tất cả, khóe môi lại hiện lên nụ cười.
Tế tự Canyon được địa hành thú và mấy chiến sĩ man tộc bảo vệ, giơ cao trượng mây. Hắn cầu nguyện với thần linh, cầu xinh thần linh ban cho người Canyon dũng khí lớn hơn.
Chỉ đáng tiếc, chiến sĩ dù có dũng mãnh cuối cùng cũng có lúc kiệt sức, lần này, thắng lợi không còn thuộc về Canyon.
Động vật phát điên chẳng qua chỉ kéo dài thời gian ngã xuống của họ, hoặc là, khiến máu của chiến trường càng chảy nhiều hơn.
Hà Ninh quay đầu, nhìn thằn lằn đen.
“Mày tên Ady?” Âm thanh quen thuộc, ngữ tốc không quen thuộc và mang theo âm đuôi cổ xưa.
Thằn lằn đen nóng nảy gầm lên dữ tợn, nhưng lại thuyết minh rõ ràng cái gì gọi là ngoài mạnh trong yếu. Thằn lằn xanh muốn nhân cơ hội cắn nó một phát, bị Hà Ninh đảo mắt một cái, rốt cuộc không động.
Thằn lằn đen lại gầm lên một tiếng, mắt to màu máu đỏ, miệng đầy răng bén, một phát có thể nuốt sống Hà Ninh, không ngờ, Hà Ninh lại cười.
“Mày và Ani thật giống, cô nương tốt.” Hà Ninh nâng tay lên, chỗ lòng bàn tay dâng lên một luồng sáng trắng, trong âm thanh mang theo dụ hoặc, “Muốn trở nên mạnh hơn không?”
Tiếng gầm của thằn lằn đen ngừng lại, nghi hoặc nhìn Hà Ninh, cảm giác của động vật rất nhạy bén, người trước mắt, hoàn toàn khác với lúc ở sau lưng dùng móng vuốt cào nó vừa rồi.
“Muốn không?”
Âm thanh dụ hoặc vẫn đang tiếp tục, thằn lằn xanh bước lên một bước, ý muốn dùng đầu húc Hà Ninh, mỗi lần phát giác Hà Ninh không bình thường, nó đều làm như thế, mỗi lần đều có thể khiến ‘không bình thường’ biến mất.
Lần này nó không thành công, Hà Ninh chỉ nghiêng người đi, vỗ vỗ đầu nó, không nói gì, nó thì một bước cũng không thể động đậy.
“Ady.”
Bạch quang trong tay Hà Ninh càng lúc càng sáng, xương ngón chân vốn buột trên cổ tay, đang quay cuồng trong bạch quang, chậm rãi dung hóa.
“Ăn nó, mày có thể trở nên mạnh hơn.”
Âm thanh như gió, nhưng lại mang theo một tia quái dị.
Ani cần một thân thể. Thằn lằn xanh hiện tại quá yếu, con trước mắt này, là chọn lựa tốt hơn.
Thằn lằn xanh há miệng, gần như là Hà Ninh một tiếng, nó một động tác, mắt thấy xương ngón chân được bạch quang bao bọc sắp sửa được nuốt vào miệng, bóng người bào đen tóc vàng đột nhiên từ giữa không nhảy lên lưng thằn lằn đen, đôi mắt màu vàng, con ngươi hẹp dài, mấy miếng vảy màu vàng lờ mờ hiện lên trên gương mặt bên phải của hắn.
Trường đao hóa thành quyền trượng màu vàng, động tác của thằn lằn đen cứng lại, Hà Ninh lạnh lùng híp mắt lại.
Mất máu khiến sắc mặt Hà Ninh trở nên tái nhợt, khuyên tai màu bạc, như đang hồi ứng lại tiếng kêu gọi của quyền trượng màu vàng, trong tiếng ong ong, đầu đau muốn vỡ.
Mồ hôi lạnh hỗn tạp máu tươi chảy xuống góc trán, giống như có hai luồng ý chí đang kéo xé trong đầu. Cố sức nhắm mắt lại, khi mở ra, sâu trong đáy mắt mang theo kinh hãi. Vừa rồi là chuyện gì? Y giống như một kẻ bàng quan, rõ ràng biết mình đã làm những gì, càng biết rõ, đó tuyệt đối không phải xuất phát từ ý chí của mình, nhưng không dừng lại được, không khống chế được.
“Đây là của ngươi?”
Âm thanh thấp trầm vang lên, Mudy nhảy xuống lưng thằn lằn đen, mở một cuộn da dê ra, văn tự màu vàng, là lời nguyền vu nữ lưu lại, “Cái này, ngươi xem hiểu?”
Hà Ninh vô thức sờ túi đeo, vẻ mặt lập tức thay đổi, hai cuộn da dê đều không thấy nữa.
Trầm mặc, đã cho Mudy đáp án.
Chương 26: Trao Đổi
Trong chiến trường, chiến sĩ bộ tộc Canyon đã nỏ mạnh hết đà, kỵ sĩ của thành Burang và thành Battier bao vây chiến sĩ man tộc còn sống. Tiếng gầm của địa hành thú càng lúc càng yếu, các kỵ sĩ nhảy xuống vì lạc đà bị tiếng hú dài của Hà Ninh làm nóng nảy, vòng bao vây càng thu càng chặt, Kony trọng thương tay cầm trường mâu, chiến sĩ Canyon cuối cùng, trước mặt kẻ địch vẫn kiên cường cương nghị như đá tảng.
Tình trạng của Hà Ninh không tốt lắm, máu tại vết thương tuy đã ngừng chảy, nhưng trước đó bị thằn lằn đen mang theo ngã xuống đất, xương sườn đang ẩn ẩn phát đau, thử sờ một chút, càng đau.
Rít một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Ta đã đến Vu thành rồi.” Vết thương trên người Mudy đã kết vẩy, để mặc mái tóc dài xõa tung sau lưng, đi lại gần Hà Ninh, tựa hồ quên mất vừa rồi xém chút bị y khoét một cái lỗ trên người, “Là do ngươi?”
Hà Ninh cắn răng, không nói gì.
“Đi cùng ta.” Ngữ khí của Mudy rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không giống như đang đứng trong chiến trường phủ đầy giết chóc, “Ở cùng man tộc, đối với ngươi không có bất cứ ích lợi nào.”
Hà Ninh vẫn không nói gì.
“Từ Vu thành tới Battier, gặp phải không ít phiền phức đúng không?” Mudy cởi áo khoác bên ngoài trường bào xuống, “Vu nữ của Ortiramhs muốn giết chết ngươi, chỉ có ta có thể giúp ngươi, những người khác không làm được.”
“Như vậy đối với anh có ích lợi gì?”
“Một đáp án.” Mudy lùi lại một bước, “Có lẽ chỉ có ngươi có thể giải đáp cho ta.”
Hà Ninh không rõ lắm, miếng vải màu đen đã phủ lên vai y, vẫn là mùi xa lạ mà lại quen thuộc đó, mang theo một phần hoài niệm xa xôi nhất trong ký ức.
Chỉ cần không phải đồ ngốc, thì có thể nhìn rõ được trước mắt là tình huống gì.
Bộ tộc Canyon rõ ràng ở thế hạ phong, chống không được bao lâu nữa, dựa vào y và thằn lằn xanh, căn bản không có khả năng chạy thoát. Thi thể của chim ăn thịt thối khiến Hà Ninh ý thức được rõ ràng, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, thứ y có thể ỷ lại, thực sự ít tới đáng thương. Tiếp tục kêu gọi động vật khác không phải không thể, nhưng, đáng sao?
Nam nhân trước mắt này đối với y không có bao nhiêu thiện ý, nhưng cũng không phải là ác ý tuyệt đối. Cách nhìn của y đối với người này vẫn không tốt như cũ, nhưng không thể phủ nhận, lời của hắn có đạo lý nhất định.
Đi cùng hắn?
Trước mắt hơi tối đi, Hà Ninh cố sức lắc đầu, không thể ngất, ngất rồi phiền phức càng lớn.
Không có quá nhiều thời gian cho Hà Ninh suy nghĩ. Tại mật thất y đã xem qua ghi chép về đại vu sử dụng vu lực trong bảng đồng, càng là sức mạnh cường đại, cái giá cần bỏ ra càng nhiều. Vì nói cho cùng, y vẫn là người.
Tự cười nhạo một chút, nếu thật sự có thể như bọn cướp trong ốc đảo kia nói, biến thành quái vật, có lẽ sẽ tốt hơn chút?
Vẻ mặt Hà Ninh biến hóa không thoát khỏi ánh mắt Mudy, trừ đi với hắn ra, Hà Ninh không có chọn lựa thứ hai, hắn không để ý đợi thêm một chút.
“Tôi đi với anh.” Hít sâu một hơi, Hà Ninh nói, “Có thể thả người Canyon đi không?”
“Có thể.”
Sảng khoái như thế?
Hà Ninh quái dị nhìn Mudy, đối phương lại nhảy lên thằn lằn đen, giơ cao quyền trượng, tiếng còi hiệu vang lên trong chiến trường, kỵ sĩ thành Burang tuy không hiểu, nhưng không tiếp tục đuổi tận giết tuyệt người Canyon còn lại. Mất đi sự trợ giúp của kỵ sĩ thành Burang, người Battier sớm đã thương gân động cốt cũng trở nên vô lực tiếp tục.
“Thả bọn họ đi.”
Âm thanh Mudy vang vọng trong hoang mạc, Sekurus phẫn nộ siết chặt trường đao, miếng vảy màu xám đã phủ khắp trên mặt bên phải của hắn.
Nhưng vào lúc này, hắn không có cách nào phản kháng Mudy. Bị kỵ sĩ thành Burang bao vây không chỉ có man tộc, còn có người Battier.
Kony che vết thương trên vai, cảnh giác nhìn Mudy trên lưng thằn lằn đen, đối phương căn bản không nhìn tới hắn, mà giơ tay ra với Hà Ninh, “Được rồi, đi cùng ta thôi.”
Người Canyon đã không đủ đáng sợ, thả bọn họ đi, so với giết sạch bọn họ thì có ích hơn.
Đợi khi bọn họ trở về đồng hoang phía tây, uy hiếp ở biên giới phía đông sẽ giảm đi rất hiều. Ít nhất, trước khi ba bộ tộc bán đứng họ bị diệt, hoặc bị ba bộ tộc đó nuốt chửng, người Canyon sẽ không tiếp tục vươn móng vuốt tới đại lục phía đông nữa. Chiến đấu sẽ cuốn vào càng lúc càng nhiều bộ tộc, đồng hoang phía tây rất nhanh sẽ chìm vào loạn cục.
Mudy có thể nghĩ tới, Sekurus đồng dạng cũng hiểu. Phẫn nộ như cũ, vảy màu xám bao phủ trên mặt càng lúc càng nhạt, cho tới khi biến mất.
“Thả bọn họ đi.”
Tổn thất của thành Battier nhất định sẽ đòi lại từ những man tộc này, nhưng không phải hiện tại.
Hà Ninh không làm theo ý Mudy ngồi trên lưng thằn lằn đen, mà gọi ma mút lại, bảo nó trở về bên cạnh Kony. Chỉ có bốn con địa hành thú còn sống, một con ma mút khác cũng bị giết chết khi chân trước bị gãy, bất luận Kony là thật sự trung thành với đại vu hay có suy nghĩ nào khác, không thể phủ nhận, hắn đã từng giúp đỡ Hà Ninh, điểm này Hà Ninh chung quy vẫn nhớ.
“Trở về đi.” Hà Ninh vỗ vỗ thân hình to lớn của ma mút, cọ cọ vòi nó. “Sẽ còn gặp lại, hiện tại, trở về đi.”
Tiếng voi rống vang cả đồng hoang, các kỵ sĩ phía đông nhường ra một con đường, man tộc phía tây, dẫm lên kẻ địch và máu tươi của đồng tộc bước trở về.
Kony đứng trên lưng ma mút, tóc đen bay loạn, con mắt màu hổ phách nhìn chăm chăm Hà Ninh không rời. Tế tự hai tay giơ ngang trượng mây, phủ phục về hướng Hà Ninh, trán chạm vào cát vàng, rồi được dìu lên lưng địa hành thú.
Hà Ninh nghiêng đầu đi, mũi có hơi nghẹn.
Quả và lá cây mang từ hoang thành ra đều để lại trên lưng ma mút, quả có thể chống đói, lá cây là hái trên dây leo mọc ở bên bờ hồ trong thành, có thể cầm máu trị thương,. Những thứ này y đều đã nói với tế tự, chắc có thể hữu dụng.
Hà Ninh trầm mặc khiến thằn lằn xanh lo lắng, thử dùng đầu đi húc Hà Ninh.
Lần này, Hà Ninh không đẩy nó ra nữa, mà lại ôm chặt lấy, thấp giọng nói, “Anh bạn, lại chỉ còn hai chúng ta.”
Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Ít nhất, mạng tạm thời giữ được.
Tinh thần Hà Ninh tương đối mạnh mẽ, nếu không phải vậy, đột nhiên bị ném vào một hoang mạc, cũng không cách nào sống tới bây giờ. Nếu đã ra khỏi hoang thành, thì cũng phải giao thiệp với con người, chẳng qua kế hoạch đã có một chút biến động, Hà Ninh tin mình có thể thích ứng tốt.
Đã quyết định làm tốt kế hoạch nghề nghiệp, ở đâu cũng đều là khai thác sự nghiệp, nhiều lắm thì độ khó lớn hơn chút.
Chỉ cần bảo vệ mạng mình và thằn lằn xanh, tất cả đều dễ nói.
Nhưng, vuốt qua cổ tay, giữa nơi đó thắt một khúc xương ngón chân, nhớ lại cảnh tượng kỳ quái xảy ra trong chiến trường hồi nãy, Hà Ninh run rẩy, nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra cách. Không ai nguyện ý trong lúc chớp mắt lại biến thành người khác, càng không cần nói mở mắt nhìn tất cả mọi thứ xảy ra. Tiếp nhận kế thừa ký ức của đại vu là một chuyện, hoàn toàn biến thành cái kẻ xui xẻo bốn trăm năm trước đó, thì thôi đi.
Khi Hà Ninh dựa lên người thằn lằn xanh xuất thần, chiến sĩ của thành Burang và người Battier đang dọn dẹp chiến trường, vũ khí đều bị thu hồi, người bị thương cũng được trị liệu đơn giản, chuyện người Battier lo lắng không phát sinh, Mudy tạm thời không có mấy hứng thú với chuyện chiếm lĩnh thành Battier.
Thu nhặt xong vũ khí và di vật của kỵ sĩ đã chết, để thi thể lại cho chim ăn thịt thối, tiếng còi hiệu thê lương vang vọng trong hoang mạc, các kỵ sĩ thành Burang đơn giản bổ sung lương thực và nước, bắt đầu trở về thành. Di thể của địa hành thú và ma mút, để lại cho người Battier.
Hà Ninh lần đầu tiên ngồi lên lưng lạc đà, thằn lằn xanh thì không được đãi ngộ tốt như thế, trên thực tế, không có con lạc đà nào chịu chở nó, đi quá gần cũng không muốn. Vạn nhất tên này nửa đường đói bụng, cắn chúng một phát thì làm sao?
Chuyện như thế, thằn lằn đen làm không ít, toàn là giáo huấn của máu.
Hà Ninh nhìn thằn lằn xanh rũ đầu, gãi gãi lông ngắn trên cổ lạc đà, cọ cọ lên cái sừng hình chỉ tay. Lạc đà ngoắc ngoắc cổ, khi thằn lằn xanh lại gần, không còn lấy sừng húc nó nữa.
Mudy dựa lên lưng thằn lằn đen, mọi cử động của Hà Ninh đều rơi vào mắt hắn. Đôi mắt màu vàng đã hồi phục lam đậm, giống như bầu trời nắng ráo, trong vắt, sáng tỏ.
Chương 27: Đồng Hành
Hà Ninh không hề xa lạ với hoang mạc, nhưng y và thằn lằn xanh kết bạn lang thang, so với đi cùng đội ngũ lớn thì vẫn khác biệt khá lớn.
Ốc đảo ven đường, thường xuyên thấy được đội thương buôn và mục dân lùa gia súc qua lại, dê ba sừng và bò chân ngắn thành đàn, roi dài vung lên, tiếng chuông trên cổ bò vang vọng, trở thành một phong cảnh đặc biệt của hoang mạc.
Mỗi lần đến ốc đảo, đội ngũ đều sẽ dừng lại nghỉ ngơi. Thịt khô và các loại bánh mì cứng là thức ăn chủ yếu của các kỵ sĩ, bao gồm Mudy, cũng ăn giống vậy.
Hai con mèo cát ngoan ngoãn nằm bên cạnh Hà Ninh, khôn kéo tới mức giống như hoàn toàn vô hại, thỉnh thoảng sẽ bung vuốt và răng ra, lấp lánh hàn quang, nói rõ nó không dễ chọc. Chạng vạng hôm nào đó, hai nhóc này hợp lực kéo về một con rắn sa mạc còn thô hơn cả cánh tay của nam nhân trưởng thành, hoàn toàn chứng minh được điểm này.
Chủng loại nhiều nhất trong hoang mạc chính là thằn lằn và rắn, còn có bò cạp. Mùi vị của hai loại sau Hà Ninh đã từng nếm qua, còn loại đầu tiên, từ khi kết bạn với thằn lằn xanh thì không còn ăn qua. Trước đó thì thế nào, người họ Hà cho hay y đã quên rồi.
Một con rắn sa mạc dài tới mười hai mười ba mét, thật khó cho hai con mèo nhỏ ghép lại không lớn bằng năm nắm tay làm sao mà tha về được.
Lột da rút máu, Hà Ninh rất thuần thục, không cần người khác giúp đỡ, tự mình hoàn toàn có thể ứng phó. Không cần dao nhỏ, trực tiếp dùng móng, xoẹt một tiếng, giống như rạch một vết rách dài trên sô pha bằng da thật. Thằn lằn xanh thành thật ngồi xổm một bên, hai mắt phát sáng, nước miếng nhỏ giọt.
Thịt rắn cắt thành ba đoạn, một đoạn cho thằn lằn xanh ôm cắn, một đoạn cho hai con mèo cát, còn lại một đoạn, Hà Ninh để lại một phần cho mình ăn, còn lại toàn bộ cho Mudy.
Mudy rất kinh ngạc, có thể nhìn ra từ vẻ mặt hắn. Hà Ninh rạch móng xẹt xẹt, đủ chuyện trước kia y vẫn còn nhớ, có thể đòi lại hay không tạm thời không bàn, làm thế, chẳng qua là để cuộc sống tiếp theo được thoải mái chút.
Hai cuộn da dê đã trở lại tay Hà Ninh, Mudy cho y biết, thành Burang cũng có một cuộn. Bản thân có thể đọc được chữ trên cuộn da dê, chuyện này Hà Ninh không che giấu. Khi ở ngoài thành Battier đã lộ rồi, biết rõ còn giả vờ giả vịt cũng không ý nghĩa, không bằng thẳng thắn thừa nhận. Khi chuyện đã tồi tệ đến trình độ nhất định, ngốc một chút, sẽ sống đỡ hơn người thông minh.
Biết trên hai cuộn da dê của Hà Ninh viết cái gì, Mudy cũng không nói gì nhiều, chỉ nói với Hà Ninh, cuộn da dê trong thành và một cuộn trong đó vô cùng giống nhau.
Đối với cuộn da dê trong thành Burang, Hà Ninh vô cùng hứng thú. Y tin vào trực giác của mình, tựa hồ có một sức mạnh đang dẫn dắt y vào hoang thành, rời khỏi hoang thành, lại tiếp tục dẫn dắt y tới thành Burang.
Thịt rắn gác lên đống lửa, không bao lâu đã tỏa ra mùi cháy.
Khác với loại rắn Hà Ninh từng ăn trước kia, rắn sa mạc xương nhiều, nhưng thịt cũng không ít, sau khi nướng chín bỏ thêm muối, mùi vị rất giống thịt gà, nhưng hấp dẫn hơn thịt gà.
Hà Ninh đem hai miếng bánh cứng được chia nướng luôn, thời gian dài như thế, lần đầu tiên ăn được ngũ cốc, đặc biệt không dễ dàng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian